Tuesday, April 27, 2010

Cái sự "xấu xa" trong tôi

Đôi khi những lời hứa vu vơ, rất nhỏ, nhỏ đến mức mình dễ dàng quên một cách nhanh chóng, lại thể hiện được nhiều điều. Tự nói là mình quên để đổ lỗi cho cái chuyện mình không thực hiện lời hứa ấy, để không phải chấp nhận cái sự ích kỉ vẫn tồn tại trong mình. Bạn bè vẫn hay khen mình tốt, nhưng ít ai hiểu, ngay cả chính mình cũng không để ý thấy, những điều mình làm đều có suy nghĩ và tính toán thiệt hơn cho mình trước hết rồi... Bỗng thấy mình tồi và buồn về điều đó. Cái tôi cá nhân, cái sự ích kỉ vẫn còn tồn tại đâu đó trong mình, làm sao chiến thắng và gạt bỏ nó ra khỏi bản thân mình đây.

Lời hứa dù rất nhỏ, ngay cả khi người ta không nhớ đến, cũng rất quan trọng.

Thấy thương cho cái sự xấu xa trong bản thân mình.

Vẫn luôn nói sẽ sống vì người khác, nhưng đến khi nào mình chưa thắng được cái xấu xa trong mình thì mình vẫn chưa thật sự sống vì người khác được đâu. Cái sự "sống vì người khác" ấy chỉ là sự giả tạo mình tự tưởng tượng ra thôi. Thẩy một cái cười "khinh bỉ" vào nó.

Phải cố gắng để bản lĩnh hơn, để vượt qua chính bản thân mình trước đã.

Mocha

P/s: Love and to be loved.

Sunday, April 25, 2010

Entry for 25/04/2010

Ây da, cố gắng lên nào, còn mấy ngày nữa là thi rồi. Ráng thêm một chút, 2 tuần nữa là về vn rồi.

Ít nghĩ đến bạn ấy lại, thi xong rồi sẽ nói chuyện được thôi mà. Dù có nhớ cũng cất nó qua một bên cái coi nào.

Không có thành công nào mà không trải qua khó khăn. Không có ước mơ nào không đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt. Nói vậy là đủ hiểu mình nên làm gì rồi hen.

Nói ít lại và làm nhiều hơn đi. Cái gì cũng nên chứng minh bằng hành động ấy, lời nói đôi khi vô nghĩa lắm.

Trước giờ mình sống và quyết định bằng tình cảm hơi nhiều. Giờ nên dùng cả lý trí nữa. Sống trên đời luôn cần một trái tim ấm áp nhưng một cái đầu tỉnh táo thì cũng không phải là thừa.

Sống như thể ngày mai mình sẽ không tồn tại trên thế giới này nữa!!!!!!!

Mocha

P/s: Love and to be loved.
P/s 2: Khi mọi thứ không như ý muốn thì đó là lúc cuộc sống đẩy mình mạnh mẽ và biết hi vọng.

Saturday, April 24, 2010

"Mến", "thích" và "yêu"

Tôi không nhớ mình đã biết "thích" ai đó chính xác là từ lúc nào nữa. Uhm, có lẽ từ hồi cấp 1, từ cái hồi còn nhỏ xíu, con nít ấy. Cái cảm giác "mến" ai đó của một thằng nhóc lớp 5 khác một tí so với cái sự "thích" ai đó của cậu hoc sinh trung học, và rất khác với cái "tình yêu" của một người bắt đầu lớn. Có thể cách diễn đạt từ ngữ khác nhau, cũng có thể những cảm giác đó đều khác nhau một tí, những rất giống nhau ở cái gọi là rung động của một đứa con trai trước một ban gái.


"Mến" của hồi cấp 1 đúng là tình cảm của hai đứa con nít thật sự. Có một chút bối rối đấy nhưng chỉ một tí thôi, rồi lại vô tư nói chuyện hồn nhiên. Đúng là cái tuổi ăn tuổi lớn, vẫn ham quậy phá, ăn chơi nhiều hơn là nghĩ đến ai đó. Hồi ấy "mến" một bạn suốt 4 năm học, năm lớp 4 còn ngồi rất gần. Nóii chuyện nhiều, cũng thân với bạn ấy và cười nhiều. Nhưng hồi nhỏ thi nhát lắm, sao mà dám nói ra chứ, thế là cứ để tình cảm đấy trôi qua. Ôi, cái tình cảm của con nít, nghĩ thật buồn cười.


"Thích" của những năm cấp 2 và năm lớp 10 của cấp 3 thì khác một chút. Đã qua cái thời chỉ biết chọc phá người khác, bắt đầu biết cái gọi là tương tư. Suốt 3 năm chỉ thích một bạn thôi, không học cùng lớp nên chỉ tranh thủ những buổi học thêm để nhìn lén bạn ấy. Mà cái sự "thich" ấy cũng thật lạ. Chỉ biết nhau chứ không nói chuyện lần nào mà vẫn "thích" người ta ngon ơ mấy năm. Giờ nghĩ lại hồi đó sao mình hay thiệt nhỉ. Lớn hơn thiệt đấy những cũng không đủ cái cam đảm làm quen, nói chi là thổ lộ tình cảm. Vậy nên cái tình cảm đó cũng từ từ nhạt đi theo thời gian. Rồi một sáng thức dậy nhận ra ta đã hết thích bạn đó rồi. Nhưng cũng chẵng có thời gian mà suy nghĩ nhiều. Bỏi vì ta lại bắt đầu suy nghĩ và "thích" một bạn khác rồi. Thế là ta biết ta lại tương tư nữa rồi đấy. Cái tình cảm của thời cấp hai thiệt là trong veo nhỉ. Lúc ấy còn nghĩ sau này mình chỉ lấy bạn ấy thôi, còn không thì sẽ không lấy ai nữa.


Những năm đầu cấp ba chỉ biết lo học thành ra cũng chẳng còn thời gian tương tư nhiều nữa. Nhưng nói vậy không có nghĩa là không để ý đến ai. Cứ thích nhìn một bạn lớp B, vì bạn ấy xinh và có nụ cười thật sáng. Nhưng chắc là lớn hơn nên cái sự ngây ngô, lúng túng khi thích ai đó được thể hiện ra rõ ràng hơn. Mà chắc cũng vì con gái tuổi mới lớn nhạy cảm và tinh tế hơn nên dù không nói ra bạn ấy cũng tự biết luôn rồi. Thế nên bạn ấy tránh mặt mình. Buồn một tí thật đấy nhưng lại bận học nên cũng quên. Lâu lâu nhớ thì nghĩ đến thôi.


Năm lớp 11 đánh dấu một bước trưởng thành khi lầu đầu dám nói "mình thích bạn", nhưng rốt cuộc vẫn bị từ chối thẳng thừng. Lần này là buồn thiệt, buồn quá trời lâu luôn. Từ lúc đó cũng bắt đầu nghĩ ra tùm lum cách đển "tấn công" đối phương. Hết viết thư, gọi điện thoại rồi mời đi uống nước. Nhờ cái thời gian này mà mình không còn ngại với con gái như hồi trước nữa. Thay đổi 180 độ luôn, cái gì cũng nói được, từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Từc lúc đó bắt đầu cói thói quen "8" điện thoại đấy. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi vì vẫn không thể "cua" được người ta.


Năm 12 là lần đầu có bạn gái. Đã biết cải cảm giác nắm tay con gái là thế nào. Sao mà nó lạ và hạnh phúc thế nhỉ. Tay con gái đúng là khác tay con trai, nhất là người mình thích nữa. Lúc đó dồn toàn tâm toàn ý vô chuyện "yêu" này, chẳng còn đầu óc mà học nữa. Học hành đi xuống thấy rõ nhưng mình vẫn cứ hồn nhiên, yêu đời. Ở trường thì tìm đủ mọi cách để gặp nhạu, cả bằng cách cúp tiết nữa. Về nhà thì điện thoại cầm sẵn trên tay. Rồi lại suy nghĩ nát óc để mua quà tặng người ta vào ngày Valentine và sinh nhật. Và cũng biết cãi nhau, giận hờn khi "yêu" là thế nào rồi. Tuy vậy vẫn thích cải cảm giác "yêu" đó vì nó quá hồn nhiên trong sáng mà. Nhưng tình cảm của thời học sinh cũng trôi qua nhanh. Lần đầu biết khóc và đau khi chia tay. Hụt hẫng thiệt đó, lúc đó không biết mình có muốn chết không nữa nhỉ, dám là có lắm đấy.


Giờ thì khác, đã tìm ra người mình yêu thật sự. Chín chắn hơn trong suy nghĩ để không làm những chuyện điên khùng như hồi trước nữa. Nghiêm túc khi nghĩ đến một mối quan hệ lâu dài. Cũng ít cãi nhau hơn vì cả hai đều biết suy nghĩ mà. Cũng trải qua đủ những cung bậc tình cảm khác nhau.


Tóm lại, cái cảm giác "thích" ai đó thật tuyệt. Vui vì có một ai đó cho mình nghĩ đến. Hạnh phúc khi được ôm người ấy. Nhớ khi không được nói chuyện. Buồn khi người ấy có chuyện suy nghĩ.


Mocha


P/s: Love and to be loved

Sunday, April 18, 2010

An email for someone I liked

From: ABCD@yahoo.com
To: abcd@yahoo.com
Subject: The last letter



Sunday, April 18th, 2010

Hey you,


You and I, we had some good times hang out together. They are still sweet memories which I never forget. You came to my life as a wind. You made me smile when I felt lonely. You hugged me when I was sad. You did a lot of good other things for me. However, we also argued a lot and it seemed that we don't have anything in common. I'm sorry cause I couldn't control myself and angry with you some times. One day, I realized that we are not belongs together. Honestly, we are in two different worlds. I'm not suitable to live in your world and you are not, either. It sounds sad, huh?


To me, you are a good girl. You are cute, friendly and nice to everyone you meet. But did you know these good personalities made me feel uncomfortable? I was sad when you just cared of your friends even forgot me sometimes. I was upset cause I was not your most importance. And... you didn't understand you made me hurt.. Anyways, let ignore them. I don't regret when I met you in the world. I really liked you, it's true and I always keep it in my mind.


However, everything always has the end. And I know our end is now. I have to stop thinking about you and you should do that, too. I will let you go as I did when you came to my life. I hope you will be mature and find another one, who is more suitable for you than me. Don' t be so sad because I really don't like seeing you cry. You look prettier when you smile. I love this image.


Uhmm... that's all I want to tell you. After today, I will forget you. Forget as we don't know each other.


P/s: The letter will not be sent.
P/s 1:
"Một lúc nào trên đường đời tấp nập
Bỗng tình cờ ta lướt qua nhau
Có chắc rằng em sẽ nhận ra anh."

Thursday, April 15, 2010

hahaha

Hahahaha .

Sáng sớm cười lớn cho nó sảng khoái.

Mỗi sáng sẽ nghe một bản nhạc để lên tinh thần cho ngày mới.

Với tâm trạng của hôm nay mình quyết định hai bài đó là "Ở trọ" của Trịnh Công Sơn và "Sắc màu" của Trần Tiến. Nghe mà thấy yêu đời lạ.

"...
Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình
Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây
Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa
Một đêm nhớ nhớ ra ta vô tình
..."

Mocha

P/s: Love and to be loved
P/s 2: Bây giờ mình xài dấu chấm hết câu nhiều hơn là chấm cảm rồi. Suy nghĩ và quyết định mọi chuyện dứt khoát tốt hơn là cứ chần chừ.

Wednesday, April 14, 2010

"ừ" và "ờ"

"ừ" và "ờ", đó đều là hai câu trả lời với chung mục đích là đồng ý một ý kiến nào đó. Tuy nhiên, hai chữ lại thể hiện những sắc thái tình cảm khác nhau, tùy vào mục đích người sử dụng và hoàn cảnh câu chuyện. Chữ "ờ" có lẽ thể hiện một sự thờ ơ hơn. Ngoài ra, thay đổi ngữ âm một tí thì chữ "ừ" sẽ được đọc thành "ừm". Sự thay đổi tuy nhỏ nhưng lại thể hiện trạng thái cảm xúc nhiều hơn, có thể là nhấn mạnh hoặc tỏ thái độ bàng quan, không có ý kiến với câu chuyện.

Giải thích ý nghĩa hai chữ này tí còn giờ là nói chuyện của mình. Để ý một tí thì thấy dạo này mình dùng cái từ "ờ" khi nói chuyện hay là "oh" khi chat và comment trên facebook. Người khác nhìn vào có thể nghĩ đổi cách nói chuyện tí thì không có gì, nhưng với mình là một sự thay đổi. Trước giờ mình khá là bảo thủ với quan điểm, suy nghĩ của mình, làm mình thay đổi có vẻ hơi khó. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của mình có vẻ thoáng hơn, hay cũng là do mình ít quan tâm đến lời người khác nói hơn. Không hẳn là vô tâm, chỉ là ít quan tâm hơn thôi. Có thể dùng từ "phớt lờ" cũng đúng. Tuy nhiên, mình vẫn nghe, vẫn hiểu và vẫn suy nghĩ đó chứ. Hình như mình đã thay đổi quan điểm sống khác đi một tí, lắng nghe chọn lọc hơn, nói những gì cần nói. Quan trọng là mình biết quan tâm đến người khác những lúc cần thiết, chứ không lung tung như trước nữa. Tình cảm cũng có giới hạn, không đi ban phát lung tung được, dành cho ai thật sự xứng đáng thôi. Thay đổi như vậy thì tốt hơn đúng không?

Để ý thêm một điều nữa là friend list của mình tăng lên đáng kể. Mình đã bớt khó tính với cái nguyên tắc phải quen biết và nói chuyên với nhau rồi thì mới add làm bạn được. Bởi vì mình nhận ra mỗi con người trên đời này đều rất khác và chính họ tao nên cái thế giới muôn màu muôn vẻ này, có vui buồn, có yêu thương và cả thù hận. Dễ tính hơn một chút giúp mình có thêm cơ hội làm quen và tiếp xúc với nhiều bạn khá thú vị, với những suy nghĩ mới mà mình chưa bao giờ nghĩ đến. Tóm lại là vui vì có thêm nhiều bạn mới, và gần gũi hơn với những người bạn cũ.

Thời gian gần đây tìm hiểu về Phật giáo, phải cám ơn Steven Duy và Thức gửi cho mình mấy cái bài viết và video. Chỉ mới là bước đầu tìm hiểu nên nghe và đọc vẫn chưa hiểu lắm. Với thêm cái bản tính khó thay đổi của mình nữa nên một số điều vẫn chưa chấp nhận đươc. Tuy nhiên, mình nghĩ thế cũng hay, đọc để suy ngẫm về những chân lý và những cái đúng khác trong Phật giáo, nhưng cũng vẫn biết bảo vệ quan điểm của mình nữa. Giống như trong bài viết hôm qua mới đọc, có nói, dung hợp để tạo nên cái thứ 3 hoàn chỉnh và trọn vẹn hơn. Điều đó giúp cho suy nghĩ và con người mình mới hơn. Thêm nữa, đọc về Phật giáo giúp tâm mình tĩnh lặng hơn, đó là cái mình đang cần bây giờ, dù biết đôi khi nó vẫn còn rất động.

À, 2 hôm nay xem phim "Bản tình ca mùa đông" làm mình thèm cảm giác yêu trở lại. Nhận ra rằng khi có một người bên cạnh thì mùa đông không quá lạnh, mà dường như ấm áp rất nhiều.

Vẫn luôn tự nói với chính mình mỗi sáng:
"Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Cho tôi thêm ngày nữa để yêu thương."

Mocha

P/s: Love and to be loved

Tuesday, April 13, 2010

Tui mệt mỏi bạn à!!!

Bạn à, hôm nay mới sáng sớm mà tui thấy mệt mỏi lắm. Dạo này lên facebook để comment nhiều, ai cũng nói tui nhí nhảnh và tự tịn. Nhưng ít ai biết đó chỉ là cái vỏ bề ngoài để che đậy cái sự không tự tin của tui thôi :( Cái thời điểm này là lúc tui cảm thấy lạc lối trên con đường mình đang đi và sự tự tin bị khủng hoảng trầm trọng. Nhớ hồi cấp 3 tui luôn nghĩ mình là người giỏi nhất, vậy mà giờ thiếu tự tin đến nỗi nhìn ai cũng thấy giỏi hơn mình. Tui muốn viết gì đó để tâm sự với bạn, bạn của tui à. Gần đây nghỉ học nhiều kinh khủng, nhất là từ sau spring break ấy. Chắc là cảm giác "ì" sau khi nghỉ ngơi làm cho mình không muốn học. Bài tập, đồ án tới hạn nộp liên tục, tui đang cố gắng hết sức, hi vọng tui sẽ làm kịp bạn nhỉ :D
Hây da, mặc dù tui mệt mỏi nhưng tui vẫn yêu đời he he. Tui vẫn luôn cười và thấy cuộc sống thật đẹp. Những cơn mưa nhẹ đầu xuân làm cho không khí dễ chịu hơn nhìu. Không chỉ con người mà cả những sinh vật khác đều cảm thấy thế. Sáng sớm đi học mà chim hót trên cây, líu lo liên tục nghe thật vui tai. Những chú giun đất thì bò lên khắp mặt đất, chắc để tìm tí ánh sáng mặt trời và không khí mùa xuân. Tuyết tan hết rồi nên giờ nhìn trường cũng đẹp hơn. Những bãi cỏ rộng êm ái làm tui chỉ muốn nằm lên thôi, và một cái hồ rất đẹp có thể chèo thuyền nữa chứ. Tui tính mang máy ảnh để chụp lại cái không khí mùa xuân này mà cứ quên hoài :(
Thôi giờ tui phải đi học đây, nghỉ một lớp rồi, giờ phải ráng làm cho xong kip cai đồ án nữa chứ, đâu thể để trễ hoài được :D

Cám ơn bạn đã lắng nghe tui nói nha, yêu bạn nhiều bạn của tui à :-*